Thứ Tư, 4 tháng 6, 2014

Xin đừng kích động chúng tôi

Tôi may mắn được sinh ra trong những ngày tháng bóng dáng của bom đạn đã lùi xa hơn chục năm,  nên có thể tôi không thực sự hiểu về hai từ “Chiến tranh”. Nhưng “Hòa Bình” thì tôi hiểu rất rõ như cơm ăn nước uống hàng ngày,  nên tôi  mong ước thế hệ con cái mình cũng có được hai chữ “Hòa Bình”...


“Chiến tranh”  - Chúng tôi chưa từng nếm trải

Mặc dù tuổi thơ của chúng tôi không quá đầy đủ như những đứa trẻ sinh ra ở thời đại bây giờ nhưng chúng tôi cũng chưa bao giờ phải trải qua cảnh bom khói lửa đạn, mất cha mẹ, anh chị, nhà cửa… 

Chúng tôi cũng chưa từng phải ăn bo bo, khoai luộc qua ngày, cũng chưa từng thử suốt ngày sống chui rúc dưới hầm địa đạo mà bên trên là máy bay giặc gào rú… như lời kể của các cụ ông cụ bà , cũng chẳng hề biết thế nào là quý những điều đơn giản nhất như hạt muối hạt đường… . 

Hằng ngày chúng tôi xem thời sự về những cuộc cướp bóc, chiến tranh ở các nước trên thế giới. Chúng tôi xuýt xoa rồi cũng cho qua vì rõ ràng nó chẳng phải là chuyện của chúng tôi.

Đừng trách khi chúng tôi thực sự đã quên rằng để có được như ngày hôm nay, cha ông đã đánh đổi biết bao nhiêu mồ hôi xương máu. Sự thật là làm sao chúng tôi hiểu được cảm giác xương máu rơi rớt khắp đồng xanh, khắp làng mạc, khắp thành thị nó khủng khiếp như thế nào!

Xin đừng mắng chúng tôi là kẻ lạnh lùng và vô tình trước những đau thương mà đồng bào ta đã trải qua qua những tranh ảnh, sách vở nói về chiến tranh, vì đơn giản chúng tôi – những người trẻ - chưa từng chứng kiến qua” Chiến tranh” bằng con mắt trần thịt.
.Nhưng những ngày này,  nhìn các bạn bè mình xuống đường biểu tình khi chủ quyền của đất nước đang bị xâm phạm, chúng tôi đã bắt đầu hiểu ra.  Rằng một thứ tuyệt vời ta có được không có nghĩa là ta sẽ có được mãi mãi. Như lúc khát thì ta uống nước, lúc ngộp thở ta nhớ đến oxy, lúc đau đớn nhất ta chỉ muốn gọi: “Mẹ ơi”! Những điều gần gũi tưởng chừng như vô tận ấy chúng tôi đã chẳng hề biết quý trọng cho đến khi nó sắp sửa mất đi. Và Hòa Bình cũng vậy!

“Hòa Bình” cho con cái chúng tôi

Vào những thời khắc lịch sử như thế này, chúng tôi thực sự mới hiểu được nỗi lo lắng khi người ta nói đến hai từ “Chiến Tranh” – đó chẳng đơn giản chỉ là nỗi lo cho sự sống của bản thân mình . Đó còn là nỗi lo lắng cho viễn cảnh những người thân yêu của mình lâm vào cảnh chết chóc,  nhà tan cửa nát, gia đình ly tán, người dân bệnh tật, ngu học, đói rét…

Giờ đây, khi cận kề điều tàn khốc nhất của cuộc đời – Chiến Tranh – những người trẻ như chúng tôi mới thấu hiểu Hòa Bình đẹp và tuyệt vời đến dường nào! Chúng tôi sẽ không cho bất cứ ai xâm hại đến người thân yêu của mình, sẽ không cho bất cứ ai xâm phạm lên lãnh thổ của mình, sẽ không cho bất cứ ai chà đạp lên danh dự của dân tộc mình, … . Nhưng chúng tôi là những con người đã được sống trong hòa bình, chúng tôi hiểu thế nào là “Yêu Nước”. 


“Yêu nước” trước hết phải yêu “Đồng bào”, vì chỉ có yêu “Đồng bào” mới thực sự là yêu nước đúng nghĩa. Trước yêu “Đồng bào” phải yêu lấy “Người thân”, phải bảo vệ “Người thân” tránh khỏi những hiểm nguy rình rập!  Vì vậy, xin đừng dùng những lời đường mật, những lời kêu gọi vớ vẩn, a dua của phản tặc , những lời kích động phi nghĩa của những kẻ dốt nát… . để lung lạc, lôi kéo chúng tôi.


Ở thời đại chúng tôi đang sống, những đứa trẻ được sinh ra trong hòa bình khi đói chúng được bố mẹ cho ăn, khi hết áo đẹp chúng vòi bố mẹ mua đồ mới, khi buồn chán chúng thích tụ tập ở quán cà phê hoặc rủ nhau đi xem phim, khi muốn gửi thư cho một ai ở xa chúng có internet hoặc điện thoại di động, … Chúng có thể làm bất kỳ điều gì chúng muốn nếu chúng sẽ là những người trẻ sống trong thời đại hòa bình. Vậy “Hòa Bình” có gì là không tốt? Chúng tôi đã được may mắn sống sinh ra và lớn lên trong hòa bình, vậy tại sao không để cho con cái chúng tôi có được điều may mắn đó?

0 nhận xét:

Đăng nhận xét