- Lớn lên cháu muốn làm gì?
- Cháu muốn được cầm súng như những chàng vệ sĩ!
Ngày còn nhỏ hễ được ai hỏi câu hỏi đó là tôi lại dõng dạc trả lời như thế . Tôi khát khao được trở thành những chàng trai lúc nào cũng được mặc bộ vest bảnh bao, được đeo cặp kính đen lạnh lùng, tay được cầm chiếc bộ đàm còn thắt lưng dắt một khẩu súng để làm nhiệm vụ như chàng vệ sĩ trong các bộ phim hành động. Hình ảnh những chàng vệ sĩ trong các bộ phim ấy được tôi treo khắp nhà như một lời nhắc nhở phải thực hiện bằng được ước mơ đó. Nhưng “ở trong chăn mới biết chăn có rận”, giờ đây khi đã trở thành chàng vệ sĩ thực thụ tôi mới nhận ra một điều: Đời đâu như mơ!
Công việc của chúng tôi không phải lúc nào cũng là lấy thân mình che đạn cho thân chủ, không phải là những trận rượt đuổi kinh hoàng, những pha “thừa sống thiếu chết” khi làm nhiệm vụ như trong các bộ phim hành động Hollywood hay phim xã hội đen Hong Kong mà nó đời thường và thực tế hơn nhiều.
Trên thực tế, không phải lúc nào vệ sĩ cũng mặc vest bảnh bao, đeo kính đen lạnh lùng như những phim hành động.
Mức độ nguy hiểm mà mỗi người vệ sĩ chúng tôi phụ thuộc vào độ nguy hiểm mà thân chủ phải đối mặt. Ví như nếu thân chủ đang có nguy cơ bị ám sát công việc của vệ sĩ sẽ bận rộn hơn nhiều. Chúng tôi thường xuyên phải kiểm tra xe cộ để phát hiện mìn tự chế, bom, quan sát để phát giác tay súng bắn tỉa,… Nhưng nếu như thân chủ là những ngôi sao hay minh tinh màn bạc, công việc của chúng tôi lại hoàn toàn khác. Chúng tôi phải tìm mọi cách để giữ khoảng cách giữa thân chủ với những tay săn ảnh đeo bám dai dẳng, hung hăng thậm chí phải rèn sức mình vì có những lúc phải lấy thân mình để hứng những trận mưa.. chai lọ thay thân chủ.
Không những thế, đôi khi chúng tôi còn kiêm luôn việc lái xe cho thân chủ mặc dù tình huống này phải hết sức hạn chế và dĩ nhiên không bao giờ các bạn bắt gặp trong các bộ phim về vệ sĩ. Bởi lẽ một vệ sĩ không thể làm cả hai vai trò như vậy vì sẽ có nhiều lúc họ phải để xe không có người trông, trong lúc phải hộ tống thân chủ. Trong trường hợp này, chiếc xe dễ bị cài mìn, thiết bị theo dõi, bị phá hoại hoặc bị khoá, bị đưa đi chỗ khác nếu đỗ sai chỗ. Nếu vậy, vệ sĩ và thân chủ sẽ không thể dùng xe để chạy thoát nếu gặp hiểm nguy.
Trước đây tôi mơ ước làm vệ sĩ vì nghĩ rằng vệ sĩ lúc nào cũng được mặc vest và đeo kính đen, luôn bên cạnh những người nổi tiếng và vì thế sẽ được nhiều người ca ngợi và ngưỡng mộ. Nhưng không phải thế. Chúng tôi thường xuyên phải mặc quần áo thường dân, thậm chí có những khi phải ngụy trang bằng những bộ quần áo xấu xí, lén lút, thận trọng bảo vệ thân chủ từ xa nhưng cũng phải thật khéo léo không để người ngoài phát hiện. Bên cạnh đó, không phải lúc nào, ở đâu chúng tôi cũng được mang vũ khí hoặc nếu có chỉ được mang những vũ khí có độ sát thương thấp như dù cui, bình xịt hơi cay hay súng bắn điện,...
Đó là về công việc, sự khác biệt của nghề vệ sĩ so với phim ảnh còn được thể hiện ở nhiều khía cạnh khác và tôi đang muốn nói đến những vị thân chủ của chúng tôi.
Trước khi bước vào nghề, tôi cứ tưởng rằng những người đã tìm đến những người vệ sĩ để bảo vệ là những người giàu có vì thế họ phải rất lịch sự, rất nghiêm túc, đáng để “những người đầy tớ” chúng tôi học tập. Nhưng không phải ai cũng vậy, có những người thân chủ khiến chúng tôi thất vọng hoàn toàn.
Có những nữ thân chủ hễ mua được bộ quần áo mới, bước lên xe là họ cởi vội đồ và thay ngay ở ghế sau như thể không có sự tồn tại của vệ sĩ và lái xe ở đó vậy. Không những thế, còn có những người sở hữu món tài sản khủng và không thiếu tiền để mua bất cứ những món đồ mà họ thích, ấy vậy mà họ lại có tính tắt mắt, nhặt nhạnh bất cứ những món đồ nào họ thích để mang về thành của mình. Có lần tôi được phân công bảo vệ một nữ ngôi sao nổi tiếng, khi cùng cô ấy đi dự một bữa tiệc, cô ấy đã yêu cầu tôi giấu một đôi giày mà cô ấy thích vào túi của tôi rồi bắt tôi đi ra ngoài trước. Việc làm của cô khiến tôi hoàn toàn bất ngờ, thất vọng và không thể lý giải nổi tại sao cô ấy có hàng trăm đôi giày như vậy mà vẫn thích “thó” đồ mỗi khi có thể.
Cuộc sống ngoài đời và trong phim quá khác nhau và một vệ sĩ thực thụ cũng có cuộc sống quá khác với những gì được xây dựng trong phim. Không ồn ào, không gắt gao cũng không nguy hiểm như những gì tôi vẫn thấy, bất chợt tôi hiểu ra rằng cuộc sống quanh mình vẫn còn được bình yên, không đáng sợ như những gì tôi từng tưởng tượng. Nhưng tôi biết, nếu gắn bó với nghề này lâu dài hơn nữa, tôi sẽ có nhiều trải nghiệm, sẽ đối mặt với những tình huống hiểm nguy, có thể không giống trong phim nhưng nó cũng đủ giúp tôi có cái nhìn đa chiều về cuộc sống.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét