Thứ Ba, 3 tháng 2, 2015

Làm bảo vệ để nhận hai chữ… “bình yên”

Tôi không khuyên các bạn bỏ việc đi làm bảo vệ, không khuyên các bạn tránh xa cuộc sống thị phi. Hãy cứ bon chen, hãy cứ lao động miệt mài để nếu như chẳng may có vấp ngã, nếu như muốn có một cuộc sống “bình yên” thì nghề bảo vệ là một cánh cửa để bạn bước vào cuộc sống ấy.


Tôi đến với nghề bảo vệ trong một lần tình cờ ngồi nói chuyện với một người bạn, anh cũng làm bảo vệ, lúc ấy công ty anh đang tuyển nhân viên cho công ty bảo vệ nơi anh làm việc. Trước đây tôi luôn nghĩ rằng bảo vệ là những người “ăn không ngồi rồi”, là người có trí thức thấp, lười lao động. Tôi luôn nhìn họ bằng nửa con mắt. Ấy thế mà cơ duyên đã đưa tôi đến với chính cái nghề tôi khinh rẻ, coi thường. Cái nghề ấy đã cứu tôi trong lúc tôi khó khăn nhất – khi tôi vừa làm ăn thua lỗ, gia đình nghèo khó không có đến 100 nghìn mua sữa cho con.

Ngày mới vào nghề, tôi ký hợp đồng với mức lương 2.200.000 đồng /tháng, 8 giờ/ngày và thay đổi ca kíp liên tục. Nhà cách nơi làm việc hơn 10km, có những hôm trời mưa gió, quen với công việc kinh doanh cũ (thời gian không bị gò bó) tôi không muốn rời ngôi nhà ấm để ra ngoài làm việc. Nhưng đến nơi, tôi thấy anh em đồng nghiệp ai cũng đã có mặt đầy đủ. Sẵn sàng đứng ở các mục tiêu. Có những hôm tôi đến muộn, anh bạn đồng nghiệp vẫn đứng đó thay tôi làm việc không một lời than vãn, trong khi anh đã phải đi tuần, trực ca đêm vô cùng mệt mỏi. Lúc ấy tôi mới nhận ra rằng, nghề bảo vệ chẳng như tôi nghĩ. Có thể họ không được học hành cao sang, không có cuộc sống khá giả, nhưng chữ “tình”, ý thức trách nhiệm thì ở họ, không “nghèo” chút nào.

Nghề bảo vệ cũng chẳng hề nhàn rỗi. Cũng sổ sách giấy tờ, cũng phải học thêm nghiệp vụ bảo vệ, nghiệp vụ PCCC, sơ cứu thương,… Có những mục tiêu gác tại trại cai nghiện, Bệnh viện thì việc tiếp xúc các bệnh lây nhiễm là vô cùng nguy hiểm. Kế tiếp là chuyện bắt trộm, cướp và có những lúc cũng bị chùn tay vì sợ bị trả thù. Khó khăn là thế, nhưng chẳng ai dựa dẫm cho ai. Cả đội ngũ nhân viên ở Công ty tôi , già có, trẻ có, nam có, nữ có nhưng ai cũng có một tinh thần làm việc như nhau. Khác hẳn với cuộc sống nhiều thị phi trước đây tôi từng sống. Ở đó, ai cũng đầy toan tính, hãm hại lẫn nhau chỉ vì vài nghìn bạc lẻ. Bất chợt tôi nhận ra rằng, cuộc sống này, ngoài gia đình vẫn có những nơi bình yên, mọi người vẫn “nhường cơm sẻ áo” cho nhau chứ không phải nơi nào cũng ồn ào như những gì trước đây tôi từng thấy.

Là bảo vệ, lương không cao như kinh doanh buôn bán, nhưng không bao giờ bị thua lỗ. Không được khoác những bộ quần áo sang trọng, lịch sự, không có nhiều cơ hội tiếp xúc với những thiết bị làm việc hiện đại nhưng thay vào đó chúng tôi chẳng bao giờ phải lo công ty mình phá sản để mà bị mất lương, chậm lương, thiếu lương,… Hơn 2 năm làm nghề bảo vệ, lương tháng tôi chỉ là 4.000.000/tháng. Tuy không phải là cao so với thời giá hiện nay nhưng chi tiêu hợp lý cũng tạm ổn. Hơn thế nữa, sau những gì cuộc đời tôi trải qua, tôi nhận ra rằng, cuộc đời này “lớn tiền thì lớn sống, ít tiền thì sống ít”, chẳng bao giờ là đủ nhưng cũng chẳng bao giờ là thiếu, tất cả chỉ phụ thuộc vào cách chi tiêu của mỗi người mà thôi. Làm bảo vệ, chúng tôi có lương tháng đều đặn, được tăng lương theo thâm niên, đóng góp. Số tiền nhận được xứng đáng với những gì mình bỏ ra. Hơn thế nữa, chúng tôi rèn luyện được sự bản lĩnh, lòng dũng cảm, hoàn thành nhiệm vụ cũng là một cách giúp người, giúp đời,… Sau những nỗi đau quá lớn, người ta mới nhận ra giá trị của hai chữ “bình yên”, giờ đây tôi đang được nhận hai chữ ấy và cũng chẳng mong gì hơn thế.

Tôi không khuyên các bạn bỏ việc đi làm bảo vệ, không khuyên các bạn tránh xa cuộc sống thị phi. Hãy cứ bon chen, hãy cứ lao động miệt mài để nếu như chẳng may có vấp ngã, nếu như muốn có một cuộc sống “bình yên” thì nghề bảo vệ là một cánh cửa để bạn bước vào cuộc sống ấy.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét