Thứ Năm, 11 tháng 9, 2014

Vợ vụng và lười

Tôi là người đàn ông bản tính chung thủy, nếu không tôi đã ngoại tình hoặc bỏ vợ từ lâu rồi. Lí do là vợ tôi vụng và lười đến mức tôi phát sợ và chán ngán.

Thiên chức của người phụ nữ là tay hòm chìa khóa nhưng vợ tôi không biết cách đi chợ và quản lý chi tiêu trong gia đình. Đi chợ cô ấy không bao giờ nhớ giá các món hàng mình đã mua, giống hệt một đại gia vậy mặc dù lương hai vợ chồng eo hẹp (Tôi làm cho một công ty bảo vệ tại Hà Nội, còn vợ tôi làm nhân viên hành chính). Vợ tôi không biết cách phân chia số tiền để chi tiêu trong tháng cho hợp lý, toàn gần hết tháng đã hết tiền rồi lại quay sang chồng để đòi chồng đưa thêm nữa. 



Khoản nấu nướng thì vụng ơi là vụng. Một người vợ đảm là phải biết nấu ăn ngon để chiều chồng, chiều con. Đằng này vợ tôi lúc nào cũng chỉ độc một món thịt luộc và rau luộc. Bữa nào cũng hai món ấy. Mùa hè thì thịt luộc với rau muống luộc. Mùa đông thì thịt luộc với cải bắp luộc. Cứ thế mà diễn. Mới ăn thì ngon và cũng dễ chịu, nhưng ngày nào cũng độc diễn món đó thì tôi ngấy lên tận cổ. Tôi bảo vợ thay đổi thì cô ấy viện cớ là không có thời gian chế biến, nấu ăn cầu kì mất thời gian, để khoảng thời gian đó mà chơi với con có phải thích hơn không. Nấu nướng cũng không hề chăm chút các món như người khác với món thịt luộc, vợ tôi không ngồi canh mà bấm hẹn giờ của bếp từ, đúng 20 phút là chín rồi vớt ra. Theo cô ấy là rất nhanh gọn và tiện lợi. Nhưng hôm nào mà miếng thịt dày hơn một tí thì ý như rằng nhà tôi có món thịt tái hồng hồng để ăn. Còn rau muống thì vợ tôi ngại nhặt toàn mua của bà hàng rau đã  nhặt sẵn rồi về chỉ việc rửa là nấu được thôi.

Vợ tôi cứ bảo dành thời gian cho con nhưng mà việc chăm con có nhiều điểm tôi cũng chả ưng. Lấy việc tắm cho con là một ví dụ. Một hôm mẹ tắm cho con xong, tôi tình cờ trông thấy trên cùi tay con vẫn còn dính chút xà phòng. Nhắc vợ thì vợ bảo là sót một chút không ảnh hưởng gì. Xà phòng rất độc hại thế mà vợ tôi lại coi thường thế được sao?

Là đàn ông nhẽ ra không phải để ý đến việc lau nhà, giặt giũ nhưng việc này vợ tôi cũng không chu toàn nên tôi cũng nhiều phen ngán ngẩm. Chả biết vợ tôi lau nhà như thế  nào, nhưng mỗi lần vợ tôi lau với mẹ tôi lau (bà thỉnh thoảng ra nhà tôi chơi) tôi đều có thể nhận ra sự khác biệt. Mẹ tôi lau nhà cứ bóng loáng lên, còn vợ tôi lau thì nhà sũng nước mà vẫn còn những bụi bẩn bám trên sàn. Còn việc giặt giũ thì vợ tôi cũng lười chảy thây. Quần lót và cổ áo sơ mi của chồng không giặt bằng tay mà vứt thẳng vào máy giặt. Vì thế mà tôi luôn có những cái áo sơ mi cháy cổ vì mồ hôi, xấu hổ mà vẫn phải mặc.



Là người đàn ông chịu khó, sáng nào tôi dậy nấu cơm cho cả nhà trong khi đó vợ tôi mải ngủ đến khi con dậy mới dậy để chuẩn bị cho con đi nhà trẻ. Con thì ăn sáng ở nhà trẻ, mẹ thì vội vội vàng vàng chả kịp ăn sáng lại mua tạm cái bánh mì đến cơ quan để ăn. Tôi nhắc nhở dậy sớm mà ăn cơm thì vợ tôi bảo buồn ngủ, tranh thủ ngủ để đến cơ quan làm việc cho tỉnh táo.

Quần áo thì không biết cách chọn mua đồ đẹp để mặc, ăn mặc lôi thôi mới 30 tuổi mà như mẹ bổi 40 rồi. Tôi đến là chán. Nhớ thời yêu nhau, vợ tôi nào đâu đến nỗi, cũng váy áo, son phấn tung tăng. Thế mà giờ lấy nhau về vợ chả buồn trang điểm và mặc đẹp. Đi đâu tôi cũng không muốn cho vợ đi vì xấu hổ.

Kêu ca nhiều mà vợ tôi vẫn chứng nào tật ấy. Có lẽ cô ấy đã cố thủ và yên tâm trong cái vỏ bọc gia đình hạnh phúc của chúng tôi rồi. Với lại giờ có con rồi tôi cũng chả dám tơ hào đến chuyện gì khác ngoài lo cho con nên cô ấy cũng tin tưởng. Nhưng tôi thì nghĩ khác, khi con đã dần lớn, vợ chồng cần biết lo cho nhau và chăm chút cho cuộc sống hoàn hảo hơn. Những tính xấu và sự quá quen thuộc cần được phá vỡ để giúp tình cảm thăng hoa. Tuy nhiên, tôi vẫn chưa nhận được sự đồng thuận của vợ. Vợ tôi vẫn bình chân như vại với những đuểnh đoảng của mình mà không có ý định thay đổi. Giờ tôi vẫn thương vợ nhưng với tình trạng này trong tương lai, tôi không dám chắc mình sẽ còn giữ được tình cảm với vợ bao lâu nữa?

0 nhận xét:

Đăng nhận xét