Thứ Tư, 3 tháng 9, 2014

Vợ mặc con nhỏ, bỏ đi theo trai vì tôi làm ca đêm

Tôi và em yêu nhau 7 năm cho đến khi bố mẹ tôi chấp nhận một đám cưới. 7 năm yêu nhau, 2 năm sau đám cưới, tôi cứ ngỡ rằng mình đã hiểu tất cả về người phụ nữ ấy. Thế nhưng tôi đã lầm… Ngày tôi đưa em về ra mắt bố mẹ, mẹ tôi nhất quyết không đồng ý. Bà nói sẽ từ mặt nếu tôi còn tiếp tục qua lại với em. Là con một, tôi không thể cãi lời mẹ, nhưng tôi đã xác định sẽ yêu em hết cuộc đời và nếu lấy vợ thì người đó là em, nên chúng tôi cứ yêu nhau như vậy. Cuối cùng trời không chịu đất thì đất phải chịu trời, mẹ tôi miễn cưỡng đồng ý sau 7 năm trời và chúng tôi có một đám cưới như trong mơ.
Tôi sinh ra và lớn lên ở Hà Nội. Tuy không phải người Hà Nội gốc nhưng bố mẹ tôi lên Hà Nội lập nghiệp và định cư ở đây đã được gần ba mươi năm. Học xong trung học phổ thông, tôi vào học một trường cao đẳng về  kinh tế và ra trường đi làm cho một công ty chuyên kinh doanh bất động sản chỗ quen biết với bố mẹ tôi. Tôi quen em trong thời gian làm việc ở đây. Em bán hàng mỹ phẩm trước cửa công ty tôi làm việc. Em xinh xắn, ngoan ngoãn, học xong cấp 3  do hoàn cảnh gia đình khó khăn, bố bị bệnh, mẹ bỏ nhà theo trai nên em lên Hà Nội tìm việc làm phụ giúp bố. Nghe em kể về hoàn cảnh của mình, tôi thấy thương em vô cùng, từ tình thương dẫn tới tình yêu lúc nào không hay.

Ngày tôi đưa em về ra mắt gia đình, không hiểu sao mẹ lại không ưng em. Mẹ nói em hoàn cảnh gia đình phức tạp, không được ăn học đàng hoàng, rồi con gái gò má cao, lông mày lá liễu như em dễ lăng loàn lắm. Em chỉ biết gục đầu vào vai tôi khóc khiến tôi càng thấy thương em, thấy mình phải là chỗ dựa vững chắc cho em suốt cuộc đời.

Cuộc sống của vợ chồng mới cưới hạnh phúc như một giấc mơ, bố mẹ mua cho vợ chồng tôi ngôi nhà để vợ chồng tôi ra ở riêng. Hàng ngày tôi đi làm, em ở nhà nội trợ, cơm nước, giặt giũ… 1 năm sau em sinh cho tôi một thiên thần bé bỏng,  mẹ tôi đã bớt kỳ thị với em, căn nhà lúc nào cũng ngập tràn tiếng cười. Sinh con xong em càng đẹp mặn mà chứ không phát tướng sồ sề như những người phụ nữ khác. Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, thị trường bất động sản đóng băng nên công ty tôi làm việc thua lỗ nặng phải đóng cửa. Lúc này bố tôi lại bị đột quỵ sau một cơn tai biến, tài sản dành dụm của bố mẹ đổ hết vào chữa trị cho bố mà không có mấy hy vọng.

Tôi đi xin việc ở nhiều nơi không được, cuối cùng tôi được nhận vào một công ty dịch vụ bảo vệ chuyên nghiệp vì lúc này lĩnh vực này đang phát triển mạnh, cần nhiều nhân lực. Công việc ở đây không vất vả, lương cũng chỉ ở mức trung bình nhưng tôi coi đây là nơi đã cứu mình khỏi tình trạng thất nghiệp giữa cơn suy thoái kinh tế chung của cả nước, chỉ có điều chúng tôi phải thay nhau làm ca đêm. Tôi lo cho vợ đêm ở nhà một mình, con thì còn nhỏ, mẹ tôi phải chăm bố nên không đỡ đần thêm gì được. Nhưng em nói là không sao.



Tai họa vẫn chưa dừng lại với gia đình tôi, ca mổ của bố cần rất nhiều tiền. Tôi quyết định bán căn nhà bố mẹ cho vợ chồng và vay mượn thêm  để lấy tiền chữa trị cho bố, vì nhà của bố mẹ tôi đã cầm cố sổ đỏ để vay ngân hàng rồi.  Tôi đã tìm thuê một căn phòng trọ nhỏ, tiền lương của tôi chỉ đủ chi trả cho một căn phòng nhỏ và những nhu cầu thiết yếu của gia đình. Khi tôi quyết định làm vậy, em không đồng ý, và chúng tôi cãi nhau to. Tôi nói phận làm con, tôi có thể đánh mất tất cả để giữ lại tính mạng cho bố. Nhưng em bảo: “Bố anh cũng đến tuổi chết được rồi, anh mà dám bán nhà tôi sẽ đi khỏi đây ngay”. Tôi giận quá tát em một cái, không ngờ em tát lại tôi một cái nảy lửa rồi xách túi lên bỏ đi.

Lo lắng cho ca mổ của bố, tôi không có thời gian đi tìm em, tôi nghĩ em hết giận sẽ quay về vì còn con nhỏ. Gửi con cho hàng xóm để vào viện với bố, chị hàng xóm mới kể cho tôi nghe em thường xuyên thuê chị ấy trông con và ra khỏi nhà buổi tối, em nói đi làm ca đêm. Lúc này tôi mới ngớ người, thì ra bao lâu nay khi tôi làm bảo vệ trực đêm, em đã lừa dối tôi, đi đâu mà tôi không hề hay biết. Bởi cuộc sống ở Hà Nội nhà nào biết nhà ấy nên hàng xóm láng giềng không quan tâm chuyện nhà tôi, không nói gì với tôi. Một tuần sau, em về thật, nhưng về để lấy quần áo và đưa đơn ly hôn cho tôi ký. Em bảo tưởng lấy tôi em sẽ có một cuộc sống sống sung sướng,  nhưng giờ tôi không có tiền, công việc thấp kém lại phải đi ở trọ, còn phải chăm bố mẹ tôi già yếu bệnh tật, em không chịu được. Em không thèm nhìn con mà giục tôi ký vào đơn ly hôn vì em đang vội, có người chờ em ở dưới nhà. Thế là chúng tôi ly hôn.

Tòa xử em được quyền nuôi con vì đưa bé chưa được 36 tháng tuổi nhưng em từ chối. Tôi không ngờ em có thể nhẫn tâm như vậy với đứa con mình rứt ruột đẻ ra. Hổ dữ còn không bỏ được con. Bước ra khỏi tòa, tôi đau đớn bồng con nhỏ, nước mắt ứa ra, cha thì bệnh nặng, nhà cửa tan nát, vợ bỏ theo trai… Nếu tôi không làm bảo vệ, không phải trực đêm thì có lẽ đã không có cơ sự này. Nhìn em bước lên xe của người tình tôi vội lấy tay che mắt con, dù nó còn quá nhỏ để hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng tôi không muốn con nhìn thấy hành động độc ác đó của người sinh ra nó.

Tuy rằng nghề bảo vệ lương không được cao như nhiều nghề khác. Nhưng nó lại mang lại nhiều giá trị khác trong đời sống,  những giá trị đó là gì, bạn có thể tham khảo tại  Nghề bảo vệ đem lại giá trị cho cuộc sống như thế nào

0 nhận xét:

Đăng nhận xét