Thứ Năm, 31 tháng 7, 2014

Nữ công nhân “mách lẻo” tật xấu của bảo vệ

“Làm nghề bảo vệ khác gì “Công An”

Luân phiên canh gác địa bàn

Thâm niên mới rõ kẻ gian, người hiền! ”

Đi qua bốt bảo vệ thỉnh thoảng lại nghe mấy ông bảo vệ công ty nghêu ngao đọc mấy bài thơ như thế mà chẳng thấy đúng gì cả. Công an gì chứ? Chỉ thấy các ông ấy suốt ngày ngồi chơi xơi nước nhưng lại giỏi hoạnh họe người khác thôi.

Tôi là một công nhân của một công ty may. Làm việc ở đây 3 năm nên hầu như ai tôi cũng quen mặt, đặc biệt là mấy ông bảo vệ và những “mánh khóe” của các ông.

Công ty tôi có khoảng hơn 1000 công nhân mà hầu hết là nữ. Tất cả công nhân khi ra vào công ty đều phải đeo thẻ. Mà thẻ của công ty tôi không phải là loại thẻ đeo dây mà lại là thẻ gài kim băng trước túi áo ngực vì thế lại càng sinh ra lắm điều phiền toái. Ban đầu khi mới có quy định nhân viên phải đeo thẻ trước khi đến công ty, nếu không thực hiện sẽ bị phạt trừ lương. Nghe đến trừ lương nên chị em sợ lắm, ai cũng tăm tắp nghe theo. Thế nhưng được mấy tuần đầu rồi chẳng ai làm thế  nữa bởi vì ai cũng khó chịu với cách làm việc “dâm dê” của mấy ông bảo vệ. Thấy chị em đeo thẻ trước ngực, nhất là cô nào trẻ trẻ, xinh xinh là y như rằng các ông lại gọi vào ra điều kiểm tra. Được cớ thực hiện nhiệm vụ, thế là ông nọ ông kia, lần nọ lần kia, các ông cứ gián mắt vào ngực cô gái xong rồi lại kiếm cớ bắt bẻ, trêu ghẹo rồi mới cho đi tiếp. Thế đấy! Như thế không khó chịu sao cho được, vậy là chúng tôi phản ánh với cấp trên. Sau đó được vài ngày không có hiện tượng đó nữa nhưng rồi “ngựa quen đường cũ”, được một thời gian lại tiếp tục tái diễn. Dần dần, để đối phó với các “con dê”, chúng tôi bảo nhau khi đi qua bốt bảo vệ cứ giơ thẻ cho các ông kiểm tra, kiểm tra xong sau đó chúng tôi mới cài thẻ vào áo.

Không những thế, các ông bảo vệ cũng kiêu lắm, cùng là phận làm thuê như những người công nhân nhưng chẳng mấy khi thông cảm cho nhau, lại còn được cái hay… chửi. Nhiều khi vì một lý do nào đó, chị em đi muộn vài phút, không vào được công ty nên năn nỉ mấy người bảo vệ mở cửa cho vào làm kiếm ngày công. Nhưng có năn nỉ đến đâu, xin hết lời thế nào các ông cũng nhất nhất không cho, thậm chí còn chửi vài câu rồi chốt lại
   “Về đi! Đi muộn thì nghỉ luôn. Các cô vô tổ chức quá!” (như thể là sếp chúng tôi vậy).

Mà thực tế các ông cũng đâu có tốt đẹp gì hơn. Những khi rảnh rỗi, hết tám chuyện nọ, chuyện kia, hết nói chuyện cô A ở tổ này xinh, cô B ở tổ kia đẹp thì lại quay sang đánh bài, đánh bạc với nhau. Nhất là những ai trực ca tối. Sau khi đi tuần 1 vòng công ty, các ông lại túm 5 tụm 3 vào đánh bài thâu đêm. Ngày hôm sau lại mắt nhắm mắt mở làm việc. Có lần chuông báo cháy rú ầm lên, nhân viên chạy toán loạn mà phía bảo vệ không biết gì. Thấy vậy chúng tôi chạy đến bốt bảo vệ thì thấy các ông đang ngủ say như chết, đập cửa thình thình các ông mới tỉnh dậy. Mãi sau này hỏi mới biết là tối hôm trước các ông đánh bài thâu đêm nên hôm sau buồn ngủ không chịu được vì thế ngủ quên trong giờ. May mà hôm đấy chỉ là chuông báo cháy giả chứ nếu là thật thì không biết việc chậm chễ của những người bảo vệ này sẽ dẫn đến hậu quả sẽ ra sao.

Biết là nghề nào cũng có người tốt, kẻ xấu, nghề nào cũng có những khó khăn riêng, không thể “vơ đũa cả nắm” mà đánh đồng tất cả mọi người cùng xấu/tốt giống nhau nhưng quả thực với cách ứng xử của những người bảo vệ ở công ty tôi thì tôi không thể nào có thiện cảm với họ được. Hi vọng với sự cạnh tranh khốc liệt của các công ty dịch vụ bảo vệ hiện nay, chất lượng đào tạo nhân viên (cả về nghiệp vụ và cách ứng xử) sẽ được nâng cao để các nhân viên bảo vệ làm việc chuyên nghiệp hơn. 

0 nhận xét:

Đăng nhận xét