Là một nhân viên bảo vệ làm việc tại sân bay,
khi nghe tin về chiếc máy bay MH17 bị bắn ở vùng đất Ukraina khiến 298 hành
khách thiệt mạng, tôi cũng như tất cả mọi người, cảm thấy vô cùng xót xa. Đau
lòng hơn là trong số 298 nạn nhân đó có tới 80 trẻ em. Nụ cười hồn nhiên ngây
thơ của các bé giờ đây chỉ còn lại trên những bức ảnh. Ai đã từng làm bố, làm
mẹ, khi nhìn thấy những bức ảnh đó sao không thương tâm cho được?
Hiện trường vụ rơi máy
bay MH17.
Nhiều người đã nói rằng tại sao an ninh hàng
không của Malaisia quá kém nên để xảy ra vụ việc đau lòng này, nhưng riêng tôi,
tôi nghĩ rằng những kẻ bắn rơi máy bay thương mại này, họ là quỷ chứ không phải
người. Và làm sao ngành hàng không của một quốc gia nào đó có thể lường trước
được những con quỷ sẽ làm gì để mà phòng tránh cơ chứ?
Những tai nạn do thiên nhiên còn gây ra những
hậu quả nặng nề hơn rất nhiều, như song thần, bão lũ, động đất, bệnh hiểm
nghèo… hay những tai họa do con người
nhưng không cố ý như tai nạn giao thông. Nếu chiếc máy bay kia bị rơi vì một
cơn bão tử thần thì người ta sẽ không căm phẫn như thế. Nhưng đây là do con
người. Những người bắn rơi máy bay chắc chắn ý thức được việc họ đang làm, và
những hậu quả của nó đối với tính mạng hàng trăm người khác, nhưng họ vẫn làm. Sự
độc ác, tàn bạo của những họ đã vượt quá khả năng tưởng tượng của loài người.
Cách đây 13 năm, ngày 11/9/2001, cùng một lúc,
tại các khu vực khác nhau, 5 máy bay hành khách của Mỹ bị những kẻ khủng bố
al-Qaeda cướp để thực hiện cuộc tấn công vào các mục tiêu đông người mang tính
biểu tượng của Mỹ. Hai trong số 5 máy bay đó đã được những phi công khủng bố
lái đâm thẳng vào toà tháp đôi Trung tâm thương mại thế giới tại New York, đánh
sập cả hai toà tháp. Gần 3.000 người dân vô tội bị giết chết một cách dã man,
hơn 6.000 người bị thương. Ai tưởng tượng được một kẻ có học hành, lái được máy
bay, lại dám cầm lái điều khiển một chiếc máy bay với hàng trăm hành khách là
người dân vô tội ở sau lưng lao thẳng vào một tòa nhà nơi đang có hàng chục
nghìn người dân vô tội đang làm việc? Chúng là những con quỷ đội lốt loài người,
sống lẫn với loài người.
Là một người làm công việc bảo vệ lâu năm ở sân
bay, tôi biết ngành hàng không nước ta và toàn thế giới đã và đang nỗ lực xây
dựng hình ảnh gần gũi, thân thiện với hành khách. Nhiệm vụ của chúng tôi tại
sân bay là bảo vệ an toàn tính mạng, tài
sản của khách hàng và tất cả những người làm việc tại sân bay. Chúng tôi còn có
nhiệm vụ bảo vệ những cơ sở vật chất cố định khác như kho tàng, bến bãi, phòng
chống cháy nổ… Tuy công việc rất vất vả, nhưng chúng tôi luôn cố gắng gần gũi
thân thiện để phục vụ khách hàng một cách tốt nhất. Những tai nạn thương tâm
này gần như đã xóa sạch mọi sự cố gắng, nỗ lực của chúng tôi trong mắt khách
hàng.
Trên thế giới đã có những lúc nhiều hãng hàng
không quy định việc mở cửa buồng lái để hành khách nhìn thấy phi công và hiểu
hơn công việc của họ, yêu cầu phi công sau khi bay ra chào hỏi, chuyện trò vui
vẻ với hành khách, thậm chí cho phép một số hành khách vào xem buồng lái. Các
hãng hàng không cố gắng đưa những dụng cụ ăn uống, sinh hoạt gia đình lên máy
bay để phục vụ hành khách. Sau tai nạn
này, các hãng hàng không phải xác định lại hình ảnh họ xây dựng: Đó là sự an
toàn là trên hết. Dù họ chẳng thể nào “đo được lòng người”, chẳng thể lường
trước những hậu họa do con người gây ra với con người khi trong tay chúng có
những loại vũ khí hiện đại tối tân.
Dạy trẻ tự kỷ bằng… khúc
cây
Tôi biết có nhiều kẻ chán đời tìm đến cái chết
để giải thoát, đó đã là một tội lỗi nhưng cũng còn có thể thông cảm được. Nhưng
lại có những kẻ tìm sự bất hạnh của những người vô tội, những người mình chẳng
hề quen biết làm thú vui, thì chúng chẳng còn xứng đáng được gọi là “người”, mà
những kẻ “không phải là người đó” dường như ngày càng nhiều, ngày càng đông đảo.
Mấy ngày gần đây, ở ngay tại đất nước mình,
những sự việc quá đau lòng khiến tôi nhiều đêm không thể ngủ được. Một em bé sơ
sinh đang còn dây rốn bị ném xuống Hồ Gươm lạnh lẽo khi vừa kịp cất tiếng khóc
chào đời. Những đứa trẻ bị tự kỷ đã là một bất hạnh, nhưng bất hạnh hơn chúng
lại rơi vào một ngôi trường có những cô bảo mẫu “ác thú”, nuôi dạy trẻ bằng những
trận đòn roi, bằng những câu chửi mắng… Đó là những tội ác xấu xí không nên có
ở một xã hội loài người văn minh nếu như những kẻ đó được gọi là con người. Những
"con quỷ" xuất đầu lộ diện chúng ta có thể trừng trị được, nhưng những
con quỷ xuất hiện từ sự "tham, sân, si" và hận thù, tranh giành quyền
lợi không chính đáng, lòng tham không đáy, v.v... cả tầm quốc gia lẫn cá nhân từng
con người, thì đúng là thảm họa tiềm ẩn khôn lường của cả nhân loại!
0 nhận xét:
Đăng nhận xét