Có
thể câu chuyện của tôi sẽ bị nhiều người “ném đá”, nhưng các cụ đã nói, phải ở
trong chăn mới biết chăn có rận…
Tôi sinh ra ở Hải Phòng, gia đình tôi
tuy không khá giả gì nhưng cũng thuộc dạng đủ ăn đủ mặc. Tôi năm nay đã 28 tuổi,
cái tuổi mà với bố mẹ và họ hàng, tôi đã là quả bom nổ chậm trong nhà, gả chồng
nhanh lúc nào tốt lúc ấy.
Tôi học đại học ở Hà Nội và sau khi học
xong, với tấm bằng cử nhân loại khá, tôi cũng tìm được cho mình một công việc ổn
định tại một ngân hàng có tiếng. Nhưng những bi kịch trong cuộc sống của tôi lại
bắt đầu kể từ khi tôi bước chân vào làm việc tại ngân hàng này.
Thường xuyên ở lại văn phòng buổi trưa,
tôi hay nói chuyện và quen thân với anh, một nhân viên của dịch vụ bảo vệ chung cư nơi tôi làm việc.
Anh hơn tôi 1 tuổi, khá điển trai, rất cởi mở, nói chuyện có duyên vì hay pha
trò làm mọi người cười vui. Chẳng hiểu vì sao bao nhiêu đồng nghiệp nam ăn mặc
bong bẩy, trình độ cao không ai làm tôi rung động, tôi lại cảm thấy đặc biệt thích
trò chuyện với anh bảo vệ này. Dần dần, chúng tôi hẹn hò và đi chơi, ăn uống
cùng nhau. Tuy nhiên chúng tôi không dám công khai mối quan hệ này vì chính bản
thân tôi cũng cảm thấy ngại ngùng với đồng nghiệp. Một thời gian sau, do sự điều
chỉnh nhân sự của cơ quan, tôi được chuyển đến làm tại một phòng giao dịch
khác. Chúng tôi vẫn thường xuyên gặp nhau và mọi thứ dường như “tự do” hơn vì ở
chỗ làm mới không ai biết anh và nghề nghiệp của anh.
Trước khi gặp và quen anh, tôi cũng đã
trải qua vài mối tình, nhưng tôi chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn, một phần vì
lúc ấy tôi tuổi đời còn trẻ, công việc chưa ổn định, một phần vì những “đối tượng”
ấy dường như cũng chưa nghĩ đến chuyện lập gia đình.
Anh thì
tuy mới tốt nghiệp cấp 3 nhưng từ khi quen tôi cũng cố gắng thi vào một
trường trung cấp, anh bảo vừa học vừa làm, rồi anh sẽ dần học lên cao đẳng, đại
học để tôi không còn phải xấu hổ vì anh. Nhưng tôi đã gần 30 tuổi rồi, biết chờ
đợi đến bao giờ?
Mặc dù vậy, mọi chuyện vẫn suôn sẻ cho tới
khi một người bạn đồng nghiệp ở văn phòng cũ bắt gặp chúng tôi đi ăn tối cùng
nhau. Tôi thì giày dép, váy áo, make up xinh đẹp, anh thì vẫn khoác trên mình bộ đồng phục bảo
vệ chưa kịp thay. Tôi xấu hổ muốn tìm cái lỗ nào mà chui xuống. Anh vẫn hồn
nhiên như không có chuyện gì, nói cười vui vẻ với đồng nghiệp của tôi. Khi bạn
tôi về tôi xẵng giọng: “Đi chơi với em đến những nơi thế này anh không thể ăn mặc
lịch sự hơn được à”, anh bảo anh chỉ có mấy bộ đồng phục và áo phông thôi. Tôi
tức giận bỏ về trước.
Sáng hôm sau đến văn phòng, tôi có cảm
giác tất cả mọi người đang nhìn mình với ánh mắt tò mò lẫn chế nhạo. Từ hôm đó,
găp anh tôi không còn cảm thấy vui vẻ thoải mái nữa.
Tôi đã đấu tranh với bản thân mình rất
nhiều, tôi đã gần 30 tuổi mà “con gái có
thì…”, liệu tôi có đủ can đảm vượt qua những lời đàm tiếu của bạn bè đồng nghiệp,
rồi gia đình tôi sẽ cảm thấy thế nào khi tôi giới thiệu người yêu mình làm nghề bảo vệ? Rồi chúng tôi sẽ sống thế nào khi một người chồng không thể mang lại
cho vợ mình tiền bạc và sự tự hào. Nhưng chỉ có vậy tôi đã bỏ rơi anh, liệu có
quá nhẫn tâm?… Bấy nhiêu câu hỏi thôi cũng đã làm tôi nản chí.
Trưa hôm sau, tôi quyết định đến tìm anh
để làm lành. Nhưng không ngờ tôi lại bắt gặp anh ta đang ngồi trong hội đánh
bạc cùng những người bảo vệ khác. Cơn tức giận nổi lên, tôi không kiềm chế được
mình nên đã dùng những lời lẽ không hay trút hết những bực tức bấy lâu nay của
tôi. Tôi bảo anh ta vừa nghèo vừa hèn, trình độ thấp lại còn không có chí tiến
thủ, làm tôi xấu hổ với bạn bè… Anh ngỡ ngàng. Tôi đang cơn điên nên chửi thẳng
vào mặt anh là “Bố mẹ anh không biết dạy anh hay sao anh trừng mắt nhìn tôi thế”.
Không ngờ anh ta đã thẳng tay tát tôi 1 cái.
Tôi không ngờ anh ta lại là một kẻ vũ
phu như vậy. Tôi đã không quản việc anh ta nghèo, ít học… mà yêu anh ta thế mà
anh ta nỡ đối xử với tôi như vậy. Ngay lập tức tôi nhận ra mình không thể gắn
bó với người đàn ông này cả đời.
Tôi viết ra câu chuyện này để những người
có cùng hoàn cảnh như tôi cho tôi một sự đồng cảm. Và cũng để những người khác
lấy câu chuyện của tôi làm gương. Những người có học thức và những người ít học
có một khoảng cách rất xa về nhận thức. Các bạn có thể yêu những người bảo vệ,
lao công… mà bỏ qua việc họ nghèo, nhưng họ sẽ không cùng nhận thức với bạn khi
hành xử mọi việc.
Vì vây, tôi thà ế chồng còn hơn lấy một
người bảo vệ.
Ảnh minh họa |
Nguồn: Facebook
Bạn có học sao lại thốt ra cái câu mắng cha mẹ người ta,có lẽ bạn chẳng "xứng" để nhận 1 cái tát của anh ấy nữa kìa
Trả lờiXóa