Sau khi tốt nghiệp một trường đại học ở Hà Nội, tôi lận đận đi tìm
việc nhưng cả năm trời tôi vẫn không tìm được công việc nào phù hợp. Chỗ thì nợ
lương, có nơi đồng lương quá bèo, cuối cùng theo chân một ông anh, tôi đầu quân
vào một cong ty dich vu bao ve và được giao công việc bảo vệ cho một tòa nhà lớn, mỗi
cái không được quần tây áo sơ mi đóng thùng như người ta. Nhưng tôi thiết nghĩ
mình bỏ sức lao động kiếm tiền một cách chính đáng thì công việc nào cũng đều
cao quý cả. Tôi sẽ vừa làm vừa đi học thêm ngoại ngữ để tìm cơ hội cho mình.
Trong trường đại học tôi có quen và yêu cô bạn cùng lớp. Khi ra
trường em có người quen nên xin được vào một cơ quan nhà nước, công việc ổn định. Yêu nhau hơn 3 năm quả như giấc mơ và kết
thúc là đám cưới không to nhưng cũng tràn đầy hạnh phúc.
Cưới xong hai vợ chồng tôi vẫn ở phòng trọ mà từ khi đi làm tôi đã
ở, nhưng được một thời gian vợ tôi kêu phòng trọ chật chội quá. Trong khi đó, bố
mẹ cô ấy ở quê nhưng có điều kiện nên quyết định mua nhà để lên Hà Nội sống
cùng anh trai cô ấy (anh trai cô ấycũng làm việc ở Hà Nội và chưa có vợ). Nhà
bác cô ấy cũng có một phòng trọ cho thuê nên động viên vợ chồng tôi về ở. Mặc
dù từ trước tới giờ tôi chưa bao giờ có ý định sẽ ở nhà vợ nhưng vì thương và
nghĩ sau này khi có con nên tôi mới quyết định dọn về nhà bác ở trong căn phòng
trọ rộng gần 15m2.
Kể từ đây, vợ chồng thường xuyên xảy ra tiếng này tiếng nọ, sau mỗi
lúc như thế bác cô ấy lấy cớ sống ở nhà ngoại thì phải biết nhịn, nói là nhờ có
phòng trọ đó mà trai quê như mình mới có chỗ chui ra chui vào. Tôi chưa bao giờ
sống nhờ vả người khác nên khi bị dè bỉu thế tôi không thể chịu đựng.
Tôi lúc đầu chỉ làm bảo vệ, nhưng tôi làm tốt công việc, lại được
tin tưởng nên giao thầu việc trông xe, thu nhập cũng tạm ổn. Nhưng tôi còn đi học
thêm, cộng với lương nhà nước của vợ, nói thật cuộc sống không dư dả gì. Tôi biết
gia đình cô ấy cũng giúp đỡ nhiều. Rồi vợ tôi có bầu.
Khi sinh con, cô ấy bảo cho con về nhà ngoại sống với bố mẹ và anh
trai, để bên đó chăm sóc cho 2 mẹ con, thấy hợp lý nên tôi đồng ý. Cứ nghĩ vợ về
nhà sống một thời gian hết cữ rồi lại ra ngoài ở với tôi, đâu ngờ sau đó cô ấy
không chịu ra, nói không muốn quay lại ở trong phòng trọ chật chội. Vì thương
con và thương vợ tôi lại quyết định quay về nhà cô ấy sống. Nhưng cây muốn lặng
mà gió chẳng đừng. Chỉ sau khi quay lại vài ngày mọi người nhà vợ lại xì xào to
nhỏ, nói bóng nói gió, rằng vợ tôi lấy phải thằng trông xe, rằng tôi bám váy
nhà vợ…đặc biệt là bố vợ khi có chén rượu vào luôn nói này nọ, dù không nói trực
tiếp nhưng tôi cũng không thể không suy nghĩ. Nhiều khi 2 vợ chồng tâm sự, tôi
bàn với vợ về quê lập nghiệp và sinh sống nhưng nhất quyết cô ấy không về, nói
về đó sẽ khổ mình và khổ con, nếu về thì tôi về một mình.
Tôi vốn tính không bon chen gì với anh em nhà vợ và tự thân luôn
nhủ rằng mình là đàn ông không thể dựa vào người khác, đặc biệt không thể sống
dựa vào gia đình vợ, nên tôi quyết định cho vợ con ở nhà bố mẹ đẻ, còn mình ra
ngoài thuê trọ. Thương con, nhớ con nhưng không muốn quay lại nhà vợ để nhìn và
bế con. Vậy mà vợ tôi cũng mặc kệ.
Tình cảm vợ chồng dần cứ xa cách nhau hơn, nhiều lúc tôi muốn đường
ai nấy đi cho xong, nhưng vì con còn quá nhỏ, tôi cũng không muốn sau này con sẽ
khổ vì không có đủ bố mẹ.
Đây là câu chuyện của một người trai nghèo, làm công việc mà xã hội
chưa thật sự coi trọng – nghề bảo vệ, bị
xỏ xiên là “mèo mù vớ cá rán”. Lúc này tôi rất hoang mang, không biết
nên thế nào, rất mong nhận được lời khuyên của các bạn độc giả. Chân thành cảm
ơn.
Ảnh minh họa |
0 nhận xét:
Đăng nhận xét