Hãy học cách sẻ chia, đối với người ta yêu thương xin đừng giấu giếm điều gì, đã tin tưởng nhau hãy cho nhau biết tất cả sự thật về bản thân mình. Nếu họ chấp nhận sự thật ấy, trái tim bạn sẽ được sưởi ấm hơn thế nhiều lần vì hơn ai hết, họ là người lo lắng cho bạn nhất. Còn nếu họ không hiểu, hẳn đó không phải là người thuộc về bạn và bạn cũng không mất đi một phần cuộc đời đáng quý cho một người không xứng đáng với mình.
Ở nước ta, thám tử là nghề chưa được xã hội chính thức công nhận. Với nhiều người, nhắc đến thám tử là nhắc đến những chiêu trò gian lận, lừa bịp hòng chuộc lợi. Nhưng có là người ở trong cuộc các bạn mới hiểu, nghề thám tử chúng tôi cũng vất vả, nhọc nhằn và cũng gặp không ít trái ngang mà tôi là một ví dụ điển hình.
Tôi là đứa con gái thích khám phá, phưu lưu. Ngay từ ngày nhỏ tôi mê mẩn truyện Conan đến kì lạ, Sherlock Holmes cũng trở thành thần tượng của tôi. Cứ ngỡ rằng thám tử chỉ có trong truyện tranh hay chỉ những nước phương Tây mới có nên chẳng bao giờ tôi dám nghĩ ước mơ trở thành thám tử ngày nào thành sự thật. Nhưng khi lớn lên tôi mới biết, nghề thám tử tư bắt đầu manh nha ở Việt Nam và đến năm 22 tuổi, Tôi làm thám tử cho một công ty dịch vụ bảo vệ ở hà nội, tình cờ tôi đến với nghề như một cơ duyên.
Khi làm công việc này, cuộc sống của tôi bắt đầu bị bủa vây bằng 2 từ “bí mật”. “Bí mật” không được tiết lộ thông tin của khách hàng, “bí mật” khi làm nhiệm vụ, “bí mật” công việc mà mình đang làm với tất cả mọi người. Chẳng thế mà người thân thậm chí là bạn trai tôi cũng không bao giờ được phép kể chi tiết công việc của mình. Mỗi lần anh hỏi tôi đều phải nói dối, trả lời vòng vo và nghĩ ra đủ mọi lý do mỗi khi anh gọi điện mà tôi không thể nghe máy hay đang ra ngoài vào ban đêm khi làm nhiệm vụ. Tôi cũng định bụng rằng đến một lúc nào đó sẽ kể anh nghe công việc của mình, mong nhận được sự thông cảm của anh. Nhưng sự đời mấy khi được như mình nghĩ, khi chưa kịp làm thực hiện dự định đó thì một rắc rối ập đến với tôi. Tôi cũng không ngờ đó lại là rắc rối làm tôi đau lòng nhất và cũng là bài học lớn nhất cuộc đời tôi.
Một lần tôi được giao nhiệm vụ điều tra ngoại tình của một cặp vợ chồng. Vì đặc thù vụ án, tôi phải liên tục bám sát mục tiêu trong 1 tuần liền để thu thập bằng chứng. Như thường lệ, tôi nói dối bạn trai rằng đi công tác xa một vài ngày, nhiều khi công việc bận rộn, tôi không thể nghe điện thoại của anh bất cứ lúc nào. Nhìn vẻ mặt không vui của anh tôi áy náy vô cùng, nhưng vì công việc tôi buộc không thể tiết lộ gì nhiều.
Công việc diễn ra suôn sẻ và chúng tôi cũng thu được khá nhiều bằng chứng cho đến ngày thứ 5, mọi chuyện đến với tôi tình cờ nhưng như một vở kịch. Lúc ấy, tôi đang đóng cặp “má tựa vai kề” với đồng nghiệp nam trong khách sạn để theo dõi đôi tình nhân kia. Bất chợt tôi nghe tiếng gọi quen thuộc phía sau. Tôi định thần một lúc nhưng rồi tự nhắc mình “Ở đây, làm gì có ai biết mình là ai, có chăng là người ta gọi một người khác trùng tên”. Vậy là tôi chẳng buồn quay đầu lại và tiếp tục vai diễn của mình. Nhưng bất chợt, một bàn tay nặng nề đặt lên vai rồi giật phắt người tôi lại. Trước mặt tôi, sừng sững một người với đôi mắt nảy lửa, lời nói anh lạnh ngắt như hàng ngàn mũi dao cứa nát trái tim tôi: “Một người hiền lành như cô mà thế này sao. Ban ngày ngon ngọt với tôi, ban đêm vào nhà nghỉ với thằng khác. Thật đáng khinh bỉ”.
Tôi sững người, toàn thân tê liệt, đôi mắt thẫn thờ như người vô hồn dõi theo bước chân của anh. Những ngày sau đó, tôi gọi điện anh không bắt máy, tôi nhắn tin anh không trả lời. Tôi đến tận nhà gặp anh, biết không thể giấu được công việc của mình, tôi đã kể hết anh nghe đầu đuôi câu chuyện. Nhưng mọi lời giải thích của tôi đều trở nên vô nghĩa. Những giọt nước mắt cứ thế lăn dài trên đôi gò má đang héo hon đi từng ngày, tôi đau khổ tột cùng. Tự hỏi mình vì sao lại như vậy? Nghề nghiệp và tình yêu - 2 thứ quan trọng nhất đối với tôi hà cớ gì lại đấu đá nhau như vậy. Tại sao lại buộc tôi bỏ 1 trong 2. Nhìn tôi giằn vặt trong đau khổ, bạn bè, đồng nghiệp an ủi và thay tôi đến giải thích cho anh, nhưng một lần nữa, sự trong sáng của tôi lại bị khước từ, anh không cảm thông cho tôi như tôi tưởng.
Mối tình đầu, mối tình sâu đậm nhất của tôi đã chia ly từ đây. Đã có lúc tôi từng hối hận, hối hận vì đã bước chân vào nghề thám tử, cái nghề đầy rẫy chông gai nhất là đối với một người con gái. Nhưng bình tâm mà suy nghĩ lại, mọi việc trên đời này diễn ra đều có một lý do và đều mang lại cho mình một bài học. Hãy học cách sẻ chia, đối với người ta yêu thương xin đừng giấu giếm điều gì, đã tin tưởng nhau hãy cho nhau biết tất cả sự thật về bản thân mình. Nếu họ chấp nhận sự thật ấy, bạn sẽ được sống trong sự quan tâm, trìu mến, cảm thông. Trái tim bạn sẽ được sưởi ấm hơn thế nhiều lần vì hơn ai hết, họ là người lo lắng cho bạn nhất. Còn nếu họ không hiểu, hẳn đó không phải là người thuộc về bạn và bạn cũng không mất đi một phần cuộc đời đáng quý cho một người không xứng đáng với mình.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét